Thứ Tư, 12 tháng 10, 2016

TRUYỆN CHẾ VUI: LÃO HẠC

TRUYỆN CHẾ VUI: LÃO HẠC


Lão Hạc cầm cái điếu cày lên và đưa cho tôi:
- Ông giáo hút trước đi.
- Thôi, mời cụ hút trước.
- Ông giáo hút trước đi, đợt này tôi bị hở van dạ dày nên mồm rất thối, hút trước sẽ làm ông giáo mất ngon.
Vậy là tôi cầm lấy cái bật lửa ga, vo một bi thuốc to bằng quả trứng chim cút, từ từ đút vào lỗ điếu rồi châm lửa hút. Tôi rít một hơi xong, thông điếu rồi mới đặt trả lại vào lòng lão. Lão cũng vê thuốc, nhưng vê ít lắm, tròn tròn, bé bé bằng cái hột le. Lão chưa hút vội mà đủng đỉnh cất lời:
- Ông giáo cũng hay sang đây hút thuốc lào phết nhỉ?

- Dạ, vì thuốc lào của cụ ngon mà.
- Ông giáo lại thích hút bi to nữa, lần nào cũng một viên to như ngón chân cái ấy.
- Dạ, to mới phê cụ à.
- Nhưng tốn thuốc lắm. Giờ thuốc lào lại lên giá, 5 hào một gói đấy.
- Chả liên quan.
- Từ giờ, không chơi hút chùa nữa. Ông giáo phải mua thuốc lào cầm sang, tôi sẽ chịu trách nhiệm điếu đóm. Ông giáo thấy sao?
- Cái này để từ từ tính cụ ạ. Vì đợt tới tôi đi công tác suốt, chắc hiếm khi sang đây hút cùng cụ được.
Lão Hạc không nói gì, đưa điếu cày lên miệng và rít. Lão này hút xong thường không bao giờ nhả khói ngay mà cứ ngậm trong mồm như để kéo dài độ phê, như thể sợ rằng khi lão nhả khói ra, cái cảm giác lâng lâng sẽ trôi mất. Lão cứ nín thở ngậm khói như vậy cho đến khi tức ngực không chịu nổi nữa thì mới trợn mắt lên rồi đẩy khói ra từ từ. Mắt lão gà gà, lờ đờ như ngây dại, rồi lại chầm chậm cất lời:
- Có lẽ tôi bán con laptop đấy, ông giáo ạ!
Tôi rất dửng dưng khi nghe lão nói bởi tôi nghe cái câu này nhiều lần rồi, nhàm rồi. Tôi lại biết rằng: lão nói là nói để có đấy thôi, chẳng bao giờ lão bán đâu. Vả lại, có bán thật nữa thì đã sao? Làm quái gì một con laptop cùi bắp mà lão có vẻ băn khoăn quá thế.
Sau một điếu thuốc lào, óc người ta sẽ tê dại đi trong một nỗi đê mê nhẹ nhõm. Lão Hạc ngồi lặng lẽ, hưởng chút khoái lạc con con ấy. Tôi cũng ngồi lặng lẽ. Tôi nghĩ đến mấy quyển sách quý của tôi. Hồi bị bệnh lậu ở Quất Lâm, tôi bán gần hết cả áo quần, nhưng vẫn không chịu bán cho ai một quyển. Ốm dậy, tôi khật khừ về quê, hành lý chỉ vẻn vẹn có một cái va-ly đựng mấy chai dầu ăn, vài hộp bao cao su, còn lại toàn là sách. Ôi những
quyển sách rất nâng niu! Tôi đã nguyện giữ chúng suốt đời, để lưu lại cái kỷ niệm một thời mới lớn đầy tò mò, ham khám phá, đầy những ham muốn thầm kín: mỗi lần mở một quyển ra, chưa kịp đọc dòng nào, tôi đã thấy tim đập bùm bụp, người nóng bừng bừng, đầu óc tay chân bứt rứt khó chịu…
Nhưng đời người ta không chỉ khổ một lần. Sau đợt bị lậu, tôi lại bị ung thư tinh hoàn, phải làm phẫu thuật thay tinh hoàn mới nên đành bán sạch mọi thứ. Hết không còn gì để bán nữa thì tôi phải bán đi một ít sách của tôi. Sau cùng chỉ còn có 3 quyển là “Chuyện tình cô giáo Thảo”, “Bảy đêm khoái lạc” và “Chuyện tình bố chồng nàng dâu”, tôi nhất định, dù có phải chết cũng không chịu bán.
Ðột nhiên lão Hạc lại cất lời làm chen ngang dòng suy nghĩ của tôi:
- Này! Con vợ tôi, đến một năm nay, chẳng thấy gửi tiền về, ông giáo ạ!
À! Thì ra lão đang nghĩ đến vợ lão. Bà ấy đi làm ô-sin trên Hà Nội đã năm sáu năm rồi. Lão giải thích cho tôi hiểu tại sao đang nói chuyện cái laptop thì lại nhảy vọt sang chuyện con vợ lão như vậy:
- Cái laptop là của vợ tôi nó mua đấy chứ!... Nó bảo là nó đi làm xa, sắm cho tôi cái laptop này, lúc nào hai vợ chồng nhớ nhau quá thì sẽ lên mạng chat video, showcam, thế sẽ bớt nhớ hơn…
Ấy nhưng sự đời thường không chiều lòng người bởi người ta thường nói lời mà chẳng chịu giữ lời. Bà vợ lão được thời gian đầu còn chăm chỉ online, về sau cứ thưa dần, thưa dần, rồi lặn mất tăm, tiền cả năm nay cũng không gửi cho lão một đồng nào. Nghe đâu, mụ vợ lão đang cặp kè với một thằng xe ôm ở trên Hà Nội, hai đứa đã thuê phòng chuyển về sống thử với nhau.
Lão Hạc ơi! Bây giờ thì tôi hiểu tại sao lão không muốn bán con laptop của lão. Lão chỉ còn một mình nó để làm khuây. Vợ lão đã bỏ lão để theo trai. Già rồi mà ngày cung như đêm, chỉ thui thủi một mình thì ai mà chả phải buồn? Những lúc buồn, có con laptop mà giải trí thì cũng đỡ buồn nhiều lắm. Thế nhưng từ ngày vợ lão không gửi tiền về, lão đâm ra bí bách, vay mượn khắp nơi.
Lão lắc đầu chán nản, bảo tôi:
- Bí tiền quá ông giáo ạ! Tôi vừa thay cái ổ cứng hết 2 đồng, chuột và bàn phím cũng nát hết rồi, nhiều lúc gõ xong nhấn Enter đến năm sáu lần mà nó không gửi đi cho, máy chậm lắm ông giáo ạ!
- Dạ, con nghĩ cụ chỉ nên vào những cái trang tin tức thông thường thôi, hạn chế vào mấy cái web phim ảnh không lành mạnh, vừa load chậm, lại dễ bị virus.
- Tôi già rồi, đọc tin tức làm cái quái gì. Tôi dùng laptop có để làm gì khác đâu ngoài xem mấy cái phim đó. Nhưng chắc có lẽ cũng phải bán thôi, tốn tiền vào nó nhiều quá!
Tôi cũng không dám góp ý gì. Kệ lão thôi, chuyện của lão, lão tự tính. Bẵng đi vài hôm sau, thấy lão mò sang nhà tôi, vừa nhìn thấy tôi, lão đã khoe rối rít:
- Tôi bán laptop rồi ông giáo ơi. Bán cho thằng binh Tư đầu làng được 5 đồng. Sau đó thằng binh Tư lại bán lại cho tôi cái bộ máy cũ của nó giá 3 đồng. Tôi còn thừa ra hai đồng này, tối qua nhà tôi liên hoan nhé.
- Dạ, được thôi ạ. Thế cái bộ máy cũ của thằng binh Tư để lại cho cụ còn mới không? Cấu hình cao không?
- Lấy đâu ra mà mới hả ông giáo. Cái màn bé tẹo nhưng lại dầy bịch, nặng trịch, màu sắc nhạt nhòa; cái case thì bị méo hết vỏ, không lắp chặt lại được, lúc chạy cứ kêu ầm ĩ. Nhưng thôi, vẫn xem được phim là ổn rồi. Mà, ông giáo có biết cài win8 không? Cái máy này cứ chạy được một lúc là bị đơ nên tôi mua đĩa win8 này về cài lại. Ông giáo biết thì sang cài giúp tôi phát.
- Cái win8 này cài dễ mà cụ, nhưng tôi không biết cài. Cụ cứ về thử cho đĩa vào ổ rồi nhấn ok liên tục xem sao.
Thế rồi lão Hạc tiu nghỉu cầm cái đĩa quay về. Chiều tối, tôi tắm rửa sạch sẽ rồi lững thững qua nhà lão Hạc để liên hoan. Vẫn còn cách cổng nhà lão một đoạn thì đã nghe tiếng người lao xao trong nhà. Tôi xồng xộc chạy vào. Lão Hạc đang nằm bất động trên nền nhà, mắt trợn ngược, mặt mũi tay chân tím ngắt, cởi trần, quần tụt đến đầu gối. Bên cạnh lão là chai dầu ăn, cuộn khăn giấy và cái màn máy tính vẫn đang chiếu đoạn phim của Ozawa và đồng bọn, đang đến đoạn cao trào, riếng rên rỉ, gào thét vẫn đương hồi da diết.
Chỉ cần nhìn qua thì ai cũng hiểu, lão chết vì bị thượng mã phong, chết mà không nhắm mắt. Tôi chạy lại vuốt mắt lão mấy lần nhưng lão không chịu nhắm. Vài người khác cũng thử nhưng đều không được. Chỉ đến khi Ozawa cùng đồng bọn kết thúc cuộc chiến thì lúc ấy đôi mắt lão Hạc mới từ từ nhắm xuống.

TRUYỆN CHẾ VUI, TRUYỆN CHẾ VUI, TRUYỆN CHẾ VUI, TRUYỆN CHẾ VUI, TRUYỆN CHẾ VUI, TRUYỆN CHẾ VUI, TRUYỆN CHẾ VUI, TRUYỆN CHẾ VUI, TRUYỆN CHẾ VUI, TRUYỆN CHẾ VUI, TRUYỆN CHẾ VUI, TRUYỆN CHẾ VUI, TRUYỆN CHẾ VUI, TRUYỆN CHẾ VUI, TRUYỆN CHẾ VUI, TRUYỆN CHẾ VUI, TRUYỆN CHẾ VUI, TRUYỆN CHẾ VUI, TRUYỆN CHẾ VUI, 
Share:

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét